Một góc đảo Bạch Long Vĩ
Phải mất 9 tiếng lênh đênh, say sóng đến mềm người, tôi mới đến được hòn đảo này. Những gì được trải nghiệm khi bước chân lên đảo hoàn toàn xứng đáng với “thử thách” của quãng đường tôi đã trải qua. Cảnh vật và con người ở Bạch Long Vĩ làm tôi phấn chấn quên cả mệt. Biển Bạch Long Vĩ trong và xanh ngăn ngắt, bãi cát trắng tinh. Tôi đã tận hưởng buổi chiều đi dạo trên bờ cát mịn màng, trắng muốt, lắng nghe tiếng sóng giữa một bãi biển hoang sơ, vắng lặng tựa thuở hồng hoang.
Có một địa điểm đặc biệt mà hầu như ai ra đảo này cũng được giới thiệu đến tham quan, đó là ngọn hải đăng. Hải đăng Bạch Long Vĩ được xây dựng từ năm 1995, chính là “con mắt” của đảo hướng ra Vịnh Bắc Bộ. Ngoài nhiệm vụ chính là dẫn đường cho tàu thuyền thì đây còn là biểu tượng khẳng định chủ quyền quốc gia trên vịnh. Ngọn hải đăng cao hơn 100 m so với mực nước biển, chiếu sáng tới 20 hải lý. Những ngày đẹp trời, tàu thuyền ở cách đó hơn 40 km vẫn nhìn thấy ánh sáng của đèn.
Người dân trên đảo chủ yếu sinh sống bằng nghề đánh bắt hải sản và làm các dịch vụ nghề cá. Các dịch vụ về du lịch gần như chưa có nên nếu ra Bạch Long Vĩ, khách du lịch có thể liên hệ ở nhờ tại nhà của người dân trên đảo. Vẫn còn rất nhiều hoạt động, nhiều nơi mà tôi chưa kịp đến như theo thuyền của ngư dân ra khơi đánh cá, câu mực đêm, lặn ngắm san hô, thăm trạm điện gió ở phía đông của đảo… Vì thế chắc chắn tôi sẽ còn nhiều lần quay lại hòn đảo xinh đẹp nằm giữa biển khơi này.